Em bắt đầu từ bỏ nỗi nhớ trong tim
Từ bỏ thói quen
ngủ đêm vài ba tiếng
Cà phê đen không bỏ gì mà sao ngọt
Hay do lòng mình đắng quá nên quen chăng?
Em sẽ tự mình không nhớ một cái tên.......
Sẽ thôi ngẩn ngơ khi có ai nhắc anh
Có những nỗi đau chả cất nổi thành tiếng
Lặng câm đắm chìm rồi tỉ tê một mình
Em bắt đầu cai nghiện những giấc mơ xưa.....
Kỷ niệm vui buồn chôn giấu trong tim em
Phải chăng vì lòng người quá ư chật hẹp........
Nên
chạy trốn hoài chẳng thoát khỏi vành tim?
Em muốn cai nghiện cái giá lạnh màn đêm.......
Tập sống cô đơn không cần ai chia
sớt.......
Nước mắt rơi dù đắng, cay, mặn, ngọt.......
Tự ủi an bản thân “Rồi
sẽ tốt mà thôi!”
Vẻ bề ngoài em toát lên sự mạnh mẽ
Dù biết
thật ra vẫn ngàn lần yếu đuối.....
Những buổi chiều mưa lòng mình bão
nổi.....
Nấc âm thầm gọi mãi một người xưa...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét