TỰ SUY!
Ngước mắt lên, nhìn đời qúa kiêu sa
Ta trách mình, mãi mang kiếp nghèo nàn
Trách Mẹ Cha, sinh ta ra từ thuở nghèo
Trách số phận, không cho ta giàu sang.
Ta trách đời, như đời quá thiên vị
Không cho ta, cuộc sống giống người ta
Ta trách người, quá lắm kẻ giàu sang
Không đoái tới, kẻ nghèo hèn như ta.
Cuộc đời ơi! Ta than vãn quá chừng
Số phận ơi! Ta hận mi quá đỗi
Ta hét vang, gọi cuộc sống giàu sang
Rồi ngày đêm, ta mãi miết đi tìm.
Nhưng! Ta ơi hãy dừng lại
Dừng lại đi, chỉ một phút thôi
Dừng lại đi, để nhìn thẳng cuộc đời
Dừng lại đi, để cảm nghiệm cuộc sống.
Có nhiều kẻ vẫn còn nghèo hơn ta
Nhiều mạnh đời đang bất hạnh tột cùng
Nhiều em thơ, sống thiếu tình mẹ cha
Và cơm ăn, áo mặc họ không có.
Ta may mắn đang còn có mẹ cha
Tình thương họ, trao ta quá dạt dào
Ta may mắn có cơm ăn áo mặc
Tuy không sang nhưng đủ no đủ ấm.
Thế tại vì sao ta còn rên rỉ?
Hãy dừng lại và hãy nghiệm cuộc đời
Rồi ta thấy đời là quá may mắn
Và hãy biết yêu thương mọi sự.
Tấm lòng! Tấm lòng! Và tình thương
Sống trên đời cần phải có tấm lòng
Trao yêu thương đến hết thảy mọi người
Ta mơ gì ngoài yêu và được yêu?
Giàu sang ư! Ta mua nổi Tình yêu?
Phú quý ư! Có đổi được Hạnh phúc?
Hay quyền lực! Ta sẽ Tự Do chăng?
Rồi mai đây, khi về cõi Thiên thu.
Ta mang gì dâng tặng Chúa cao sang?
Giàu sang ư! Ngài không thèm màng đến
Phú quý ư! Ngài dựng nên tất cả
Quyền lực ư! Chúa là Vua các vua.
Của lễ thế trần Ngài không thích
Chỉ thích thôi, mỗi tấm lòng của ta
Nên ta ơi! Sống trên đời hãy nhớ
Tích trữ gì cho món quà Thiên thu.
Ảnh: internet
("Thắt lưng buộc bụng " Hình ảnh cảm động của cậu bé ở Điện Biên)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét